" Buông ! " Nam Cung Việt nhìn vào bàn tay của Uyển Nghi đang bị Mộ Dung Phong nắm chặt, lạnh lùng ra lệnh.
" Nếu ta không buông thì sao ? " Mộ Dung Phong nở một nụ cười khiêu khích. Nhìn Nam Cung Việt bằng ánh mắt tóe lửa.
Nam Cung Việt thâm trầm nhìn hắn, ánh mắt bắn ra tia lửa điện, khí thế ngút trời. Nhưng Mộ Dung Phong cũng đâu có kém, hắn cũng là bậc đế vương chứ bộ, khí chất của hắn so với Nam Cung Việt cũng là một chín một mười. Thành ra hai người hai bên, mỗi người nắm một cánh tay Uyển Nghi. Hai mắt trợn tròn, trắng dã nhìn nhau không chớp mắt.
Uyển Nghi hết nhìn sang Nam Cung Việt rồi lại nhìn sang Mộ Dung Phong, hai cái người này không có mỏi mắt sao trời ? Bỗng nhiên Uyển Nghi reo lên, phá tan cả bầu không khí căng thẳng.
" A, Mộ Dung Phong, ngươi thua rồi, ngươi chớp mắt trước, ha ha..."
Mộ Dung Phong và Nam Cung Việt nhất loạt ném cho Uyển Nghi một cái lườm cháy mặt. Vừa tức vừa buồn cười, giờ phút căng thẳng thế này mà nàng còn nghĩ bọn họ đang chơi trò đấu mắt sao ?
Những người xung quanh cũng nín cười, thở dài một cái. Không khí căng thẳng thoáng chốc biến đâu mất tiêu. Nữ nhân này không biết nên nói là thơ ngây hay ngu ngốc đây ?
" Buông ! " Nam Cung Việt đã dần mất kiên nhẫn.
" Chính ngươi mới phải buông nàng ra. " Mộ Dung Phong hếch mặt lên nhìn Nam Cung Việt đầy khiêu khích.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-tieu-thiep-cua-nhi-vuong-gia/2493070/chuong-33.html