Lục Tam Phong nhìn thấy ba mình muốn chen vào khoe khoang với người ta liền đưa tay ra kéo ông, cả nhà bác cả, cô cả, cô hai hai sôi nổi bước vào nhà hàng. “Con kéo ba làm cái gì?” Lục Minh Thông bực bội nhìn Lục Tam Phong nói: “Không có tiền đồ.”
Lục Tam Phong bị mắng một câu không nói lời nào, anh cũng nhìn ra, đừng nói là đưa cho ông hai tỷ, liệu có thể để cho ông kiếm lại tất cả sĩ diện của bốn mươi năm về trước.
Gia đình này có sự phân chia giai cấp trầm trọng, nhà cô cả hiển nhiên là trần nhà của cái nhà này, ngay cả Lục Bỉnh Văn đối tốt với con gái lớn, đến nhà hàng dùng cơm cũng phải ngồi xe sang của con rể cả.
Vu Mặc Nguyên là một nhân vật có tiếng tăm ở huyện này, trong thành phố cũng được coi là tầng lớp trên của xã hội, nhà bác cả trước đây cũng không khá hơn nhà Lục Bỉnh Văn bao nhiêu, nhưng mà con gái của ông gả được chỗ tốt, lần này đến đây rõ ràng là muốn khoe khoang.
Gia đình cô hai coi như trụ cột vững chắc, đối tốt với chị gái, từ khi bước vào cửa đến giờ đều vây quanh Lục Minh Nguyệt nói chuyện.
Lục Minh Thông bị ngột ngạt trong chính ngôi nhà này, kìm nén mấy chục năm, hôm nay cuối cùng cũng có thể nhổ ra, nhưng Lục Tam Phong lại cực kỳ muốn điệu thấp, sao ông có thể không bực bội?
Khi vừa bước vào nhà hàng, gia đình Lục Minh Nguyệt đã trò chuyện với một vài người đàn ông mặc âu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-tong-tai-bac-ty-thanh-ke-an-choi/2310873/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.