Vu đại phu nghe vậy thì đặt bút xuống: "Loại này không phải dùng càng nhiều càng tốt, lượng trong hũ kia đủ để hai ngươi dùng tới lúc thành thân."
"Bệnh này... trước khi thành thân đã có thể khỏi sao?" Bùi Tranh tỏ ra kinh ngạc, vì cấp trên trực tiếp của y cũng phải trị nửa năm mới thấy chút hiệu quả.
Thì ra y thuật của Vu đại phu đã cao minh đến thế rồi?
Vu đại phu ngơ ngác: "Bệnh gì cơ?"
Hắn đâu có biết nhuyễn hương chi của mình làm lại có công hiệu trị bệnh?
Cố Tư Nam vừa bước vào cũng nghe thấy câu kia, liền lên tiếng: "Bạch Đào bị bệnh sao? Ta vừa thấy trông cậu ấy vẫn khỏe mạnh mà?"
Bùi Tranh im lặng một lúc rồi mới chậm rãi mở miệng: "Không phải... nhuyễn hương chi chẳng phải để trị bệnh trĩ sao?"
Sau một thoáng sững sờ, râu mép Vu đại phu dựng ngược, trợn mắt lên, âm lượng tăng vọt: "Ai nói với ngươi nhuyễn hương chi dùng để trị bệnh trĩ hả?!"
Thấy hắn phản ứng mạnh như vậy, Bùi Tranh vội giải thích: "Ta thấy trên giấy có ghi là bôi ở huyệt phách môn, lại còn là thuốc mỡ..."
Câu chưa nói hết, mọi người cũng đã hiểu được ba phần.
Vu đại phu đảo trắng mắt, bộ dáng như sắp bị chọc tức đến nội thương.
"Khụ!" Cố Tư Nam ngượng ngùng đặt quyển sách trong tay lên tủ, "Cái này... Bùi Tranh, ta nghĩ có lẽ ngươi chưa đọc hết tờ giấy ấy."
Đúng là chưa đọc hết thật, Bùi Tranh liền hỏi thẳng: "Vậy nhuyễn hương chi rốt cuộc dùng để làm gì?"
Vu đại phu thấy y cứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-tren-troi-roi-xuong-mot-tieu-phu-lang-khong-biet-xau-ho/2856745/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.