Editor: Cindy
Khi Vân Dã định gọi Tô Nhứ dậy thì cô rút cánh tay đang ôm anh lại rồi rúc cả người vào trên ghế sô pha, uể oải nói: “Em muốn ngủ thêm chút nữa.”
Vân Dã: “…”
Mẹ Tô đặt đồ lên bàn, lạnh nhạt nói: “Cứ để cho con bé ngủ đi.”
Trong phòng yên tĩnh hai giây, Tô Nhứ dùng dằng nâng mí mắt lên, “Mẹ?”
Vân Dã nói: “Mẹ em tới.”
“À, thỉnh thoảng mẹ em cũng tới đưa đồ ăn cho em, bà ấy…” Nói được một nửa thì chợt tỉnh ráo, vội bật dậy từ trên ghế, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía cửa, “Mẹ?”
Giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Mẹ Tô thẳng thắn quan sát thật kỹ hai người họ.
Mặt Tô Nhứ trắng bệch.
Ôi trời ạ!
“Mẹ, mẹ đến đây từ khi nào vậy? Sao sao sao mẹ không nói trước với con một tiếng? Con con con…” Tô Nhứ lắp bắp nói rồi lập tức ngồi lên thật đàng hoàng, tay lại nắm lấy ống tay áo của Vân Dã.
Mẹ Tô liếc thấy động tác nhỏ của cô, trên mặt lại tỉnh bơ: “Vừa mới tới. Sao lại không lên giường mà ngủ?”
Mẹ, sao câu hỏi của mẹ lại sắc bén như vậy chứ!
Mặt Tô Nhứ mới vừa trắng bệch lại vút một cái đỏ ửng.
“Mệt quá nên…” Cô nhắm mắt nói xong thì đứng dậy nói tiếp: “Mẹ, bọn con đi rửa mặt trước xong lại ra. À, đúng đúng rồi, đây là bạn trai con, Vân Dã. Vân Dã trong nhàn vân dã hạc.”
Vân Dã bị cô kéo dậy, nghe thấy lời giới thiệu của cô, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Anh bình tĩnh nói một câu cháu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-tren-troi-roi-xuong-tram-trieu-vi-sao/1301298/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.