Hàng Tư đã quanh quẩn xung quanh Khương Dũ nửa ngày rồi.
Nhiệm vụ của cô hôm nay là nhìn chằm chằm vào cây đàn vỹ cầm, kết quả tay Lục Nam Thâm nhẫn tâm kia đến nhạc phổ cũng không cho cô xem. Tuy rằng cô đã từng nghe bản Ode to soul rất nhiều lần, cảm giác cầm nhạc phổ trên tay, đọc nó một lần nữa chắc chắn vẫn rất khác biệt.
Sau khi vừa luyện xong một đoạn ngắn, Khương Dũ ngước mắt lên nhìn Hàng Tư, hỏi cô cảm thấy thế nào. Hàng Tư trông thấy sự thận trọng và dè dặt trong ánh mắt của Khương Dũ. Cô nghĩ bụng Lục Nam Thâm đúng là ranh ma, một Khương Dũ kiêu ngạo như vậy mà bao nhiêu ngông nghênh đã bị Lục Nam Thâm gỡ xuống hết, sao lại thiếu tự tin đến mức này.
Hàng Tư đáp là rất ổn, cực kỳ trôi chảy, hơn nữa còn có dấu ấn cá nhân. Nếu là một người bình thường, nghe những lời nhận xét ấy chắc chắn sẽ rất vui, không ngờ Khương Dũ lại thở dài, "Vẫn chưa đạt tới yêu cầu của cậu ấy."
Hàng Tư bắt đầu lo lắng cho chính mình. Một người chơi nhạc từ nhỏ tới lớn như Khương Dũ còn lo không đạt tới yêu cầu, há chẳng phải cô còn lắm vấn đề hơn? Cô là một người còn chưa được rèn giũa và luyện tập. Khương Dũ đặt cây vĩ sang bên cạnh, day bóp cổ tay rồi nói với cô, "Hay là cô thử cây cello xem? Biết đâu lại mở ra cho cô một thế giới mới."
Hàng Tư quay người, lại nhìn trân trân cây vỹ cầm kia.
Đúng là biết nảy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732251/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.