Cuối cùng, có một số thứ đã từ từ xuất hiện bên trong khu rừng.
Sở dĩ nói là chúng "từ từ xuất hiện", là vì trong rừng vẫn còn dày đặc sương mù, bóng của những thứ đó đã lộ diện dần dần qua màn sương sau khi được ánh lửa chiếu tới, giống hệt như cảnh những hình ảnh dần dần ngấm ra, xuất hiện sau khi người ta đổ nước lên giấy Tuyên vậy.
Còn gọi chúng là "thứ" là bởi chúng đi bằng bốn chân, rõ ràng là động vật, nhưng từng cử chỉ hành động lại giống hệt con người. Đặc biệt là khi gương mặt của chúng lộ ra qua màn sương, Phương Sênh đã phải kêu lên một tiếng "Mẹ ơi", ba người còn lại sau khi nhìn thấy từng gương mặt sau sương cũng bất giác thảng thốt.
Niên Bách Tiêu bất ngờ kêu lên: "Cái quái gì đây!"
Như mặt người.
Có ngũ quan, mắt còn rất to, hai hốc mắt đen thù lù, cả gương mặt lại trắng bóc như tuyết, xung quanh gương mặt có một nhúm lông rất dài màu đen, thoạt nhìn giống như một người phụ nữ đang xõa tóc ra vậy. Nhưng mũi lại giống mỏ chim ưng, xám xịt, nhọn hoắt, miệng không nhỏ, một chiếc lưỡi dài cứ thế rủ thẳng xuống, hệt như con ma tự tử bằng dải lụa trong truyền thuyết.
Thể hình của nó không nhỏ, chí ít thì khi mấy gương mặt đó hiện ra trước tiên, chúng đang lơ lửng trên không trung, ngay sau đó thân hình tráng kiện mới xuất hiện. Khắp người toàn là lông đen, nhưng phần đầu những mảng lông đó lại lấp lánh ánh sáng giống như ma trơi vậy.
Phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732290/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.