Do tình hình đặc thù quanh khu vực nhà gỗ, cộng thêm tuyết và sương mù dày đặc, muốn xác định thời gian cụ thể qua sắc trời có phần khó khăn, họ chỉ có thể dựa vào thời gian lúc vào rừng để đưa ra phán đoán tương đối.
Đồ ăn chuẩn bị trên xe không quá nhiều, vài hộp mỳ tôm và mấy cái xúc xích lúc trước mua từ chỗ người dân, thêm chút đồ ăn vặt. May mắn là đủ nước, trong cốp sau có một thùng.
Lục Nam Thâm suy nghĩ việc ra ngoài kiếm gì ăn.
Nghe xong, Phương Sênh kinh ngạc, bên ngoài chỉ thấy băng và tuyết, có gì ăn được đây? Ai ngờ Hàng Tư mỉm cười: "Có lẽ sẽ bắt được thứ gì đó để ăn."
Nghe xong, hai mắt Niên Bách Tiêu sáng rực lên như hai ngọn đèn: "Săn bắt à?"
Nhìn dáng vẻ phấn khởi ấy của Niên Bách Tiêu, Phương Sênh nghĩ thầm: Anh tưởng săn bắt đơn giản đấy à?
Lục Nam Thâm mặc kệ sự hân hoan vui mừng ấy của Niên Bách Tiêu, anh quay đầu nhìn về phía Hàng Tư: "Em cũng cảm nhận được rồi à?"
Hàng Tư gật đầu: "Tuy cảm giác không quá sắc nét, nhưng dường như có một số loài động vật nhỏ đang chạy qua chạy lại quanh đây."
"Có lẽ còn có cá, tôi nghe thấy tiếng suối chảy." Lục Nam Thâm bổ sung một câu.
Tiếng suối chảy thì Hàng Tư không cảm nhận được, nhưng cô tin vào phán đoán của anh.
Niên Bách Tiêu lên tiếng: "Nghe được âm thanh? Phải chăng là kết giới đã bị phá bỏ?"
Lục Nam Thâm: ...
Nhưng anh vẫn có lòng tốt trả lời một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732298/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.