Nói thế nào nhỉ?
Sự xuất hiện của Lục Nam Thâm đã khiến tất cả những người có mặt ở đó đều nhận thức rõ được một chuyện, đó chính là khoảng cách giữa thiên tài và nhân tài lớn đến mức nào.
Ngay cả mấy người anh em tới đây giúp Bạch Hào tỏ tình cũng đều nhìn rõ điểm này. Tên Trình Giảo Kim ở đây xuất hiện này tuyệt đối không phải người tầm thường. Tạm thời chưa nói đến việc cậu ta có thổi được cây sáo đó thành điệu hay không, chỉ tính riêng bản nhạc của cậu ta đã ở một trình độ khác rồi.
Họ đều là những người học nhạc chơi nhạc, chỉ cần nói về âm nhạc là có thể thao thao bất tuyệt, thế nên nhìn nhận một bản nhạc cũng sẽ nhìn từ góc độ chuyên nghiệp.
Đừng nghĩ bản nhạc ngắn nhưng tư duy của người làm nhạc rất độc đáo, góc độ khác lạ, nói một cách dễ hiểu là người bình thường sẽ không ai nghĩ ra hướng sáng tác như vậy.
Trừ phi là thiên tài.
Mà vị thiên tài này vừa nói gì nhỉ?
Một điệu nhạc thổi đại?
Đó không còn gọi là nói giảm nói tránh, mà giống như một vị thần âm nhạc thời thượng cổ đang nhìn xuống chúng sinh nơi trần thế.
Còn Hàng Tư và Niên Bách Tiêu tuy biết rõ bản lĩnh của Lục Nam Thâm, nhưng nghe xong bản nhạc ấy cũng cảm thấy lục phủ ngũ tạng được mát-xa.
Niên Bách Tiêu hỏi Hàng Tư: "Cô có nghĩ rằng lúc trước khi biểu diễn ở quán trọ, mình thu tiền hơi ít không?"
Hàng Tư ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu: "Thu ít rồi."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732363/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.