Hàng Tư nâng chiếc còi uống máu trong lòng bàn tay, chỉ một mảnh xương nhỏ đã làm thành một chiếc còi.
Tạm thời chưa nói đến việc nó có thể giết người hay không, chỉ riêng kỹ thuật này đã cực kỳ... đáng tiền rồi. Chưa nói đến độ tinh xảo của từng cái lỗ, đến vách xương xung quanh những chiếc lỗ đó gần như cũng mỏng đến trong suốt, đón ánh nắng nhìn qua sẽ đẹp như một miếng ngọc trong suốt.
"Lục Nam Thâm, anh quả nhiên là một người thợ thủ công đấy." Cô chân thành cảm ơn: "Những thứ anh làm ra đạt tiêu chuẩn xin chứng nhận cổ vật rồi ấy chứ."
Lục Nam Thâm không nói gì, chỉ cười khẽ khàng.
"Tôi không hiểu, nếu Đại Ương chỉ nghe âm thanh của còi uống máu và bị kiểm soát, vậy những người khác thì sao? Những người xung anh Đại Ương đâu thể bị điếc hết?"
Lục Nam Thâm nói nhẹ nhàng: "Còn nhớ nguồn gốc cái tên còi uống máu không, đây chính là điểm đặc biệt của nó. Một đoạn nhạc được thổi ra có thể tất cả mọi người đều sẽ nghe thấy, nhưng đối tượng bị kiểm soát lại chỉ là người mà kẻ thổi còi muốn khống chế."
Hàng Tư bất ngờ: "Đây là nguyên lí gì?"
***
"Đúng vậy, đây là nguyên lí gì?" Đội trưởng Điền nét mặt hồ nghi: "Âm thanh có thể lựa chọn đối tượng hay sao?"
Sau khi biết được phía Lục Nam Thâm có tiến triển mới, đội trưởng Điền không chút chần chừ, vội vã tới quán trọ.
Anh ta cũng sốt ruột, lái cả xe đến, còn đỗ trước cửa quán trọ. Người bước xuống xe mặc cảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732421/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.