Hứa Hoan Ngôn cũng đói vô cùng, nhưng mà thịt này đúng là ngon thật, thịt vô cùng ngon miệng, kết hợp với bánh bột bắp ăn rất ngon, ngâm bánh bột bắp ở trong chén, dính đầy nước canh, bỏ vào trong miệng thật sự rất đậm đà, nước cảnh lan tỏa khắp trong miệng, sắp nuốt cả đầu lưỡi.
Đây vẫn là lần đầu tiên mà Lưu Quế Lan ăn một món được làm từ một thứ nguyên liệu hiếm lạ như thế.
Bà cũng không biết hình dung thế nào, nhưng mà ăn rất ngon.
Mỗi người ai cũng nghiêm túc bưng chén của mình, không ngừng ăn.
Cuối cùng ăn no căng.
Một đám người nằm liệt trên ghế, cũng không muốn động đậy một chút, lúc nãy quá thoải mái.
Hứa Cao Quốc ăn no rồi còn muốn ăn thêm, nhưng không còn bụng nữa, vẫn còn dư lại chút ít ở trong cái nồi lớn.
“Mấy món hôm nay ăn, mấy đứa ai cũng không được nói ra ngoài, biết chưa?”Sau khi Lưu Quế Lan ăn xong thì lập tức dặn dò bọn họ.
Tuổi của Hứa Cao Quốc không nhỏ, đương nhiên biết không thể nói chuyện này ra ngoài.
Nhanh chóng gật gật đầu.
Lưu Quế Lan nhìn về phía hai đứa nhỏ còn lại.
Thật ra Hứa Cao Hưng còn hiểu chuyện hơn cả Hứa Cao Quốc, đương nhiên cũng biết.
Bình thường miệng Hứa Hoan Thịnh rất chặt, cũng không thích ra ngoài chơi.
Hai người đồng loạt gật đầu.
Lúc này Lưu Quế Lan mới yên tâm.
“Nhà chúng ta nhất định phải đoàn kết, ngày mai có hàng xóm hỏi, thì bảo lão đại mang đổi phiếu thịt lấy về, hiếm khi có được nên xào thịt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-tu-chan-gioi-xuyen-den-nam-1971/202172/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.