Muốn đẩy ra, nhưng hiện tại Hiên Vương rất đau xót, cũng rất bất lực, Tàn Nguyệt vươn tay, nhưng thế nào cũng không nhẫn tâm đẩy hắn ra. . .
Tay, nắm chặt!
Vội vội vàng vàng trở về, trong viện vừa xong, không nghĩ tới liền nhìn thấy hai bóng người ôm chặt nhau trong viên ——
Một người là Hiên Vương, đệ đệ của hắn. . . . . .
Một người là Tàn Nguyệt, nương tử của hắn. . . . . .
Tàn Nguyệt, Hiên Vương, chẳng lẽ giữa các ngươi, cũng có cái gì sao?
Nghĩ đến lời đồn đãi trước kia, trong lòng Địch Mân đau vô cùng ——
Tàn Nguyệt, hắn không tin Tàn Nguyệt biết làm chuyện như vậy!
Hắn chỉ thiếu chút nữa tin, đây chỉ là lời đồn đãi, là lời hại ác ý!
Nhưng bây giờ thì sao? Tận mắt nhìn thấy bọn họ ôm nhau, đây phải nói như thế nào? Giải thích như thế nào?
“Hiên Vương, ngươi không sao chứ?”
Sau một lúc lâu, thấy Hiên Vương còn chưa muốn buông tay, trong lòng Tàn Nguyệt có chút bất an, nàng nhịn không được đẩy Hiên Vương.
Hiên Vương không buông tay ra, bên môi lộ ý cười chua xót:
“Ta không sao. . . . . .”
Môi, đột nhiên hạ xuống, ở trên trán Tàn Nguyệt ấn xuống một cái hôn, hắn xoay người, nhẹ giọng nói:
“Tàn Nguyệt, cám ơn ngươi, ta đi . . . . . .”
Cám ơn nàng? Tại sao muốn cám ơn nàng?
Thật đúng là khó hiểu!
Tàn Nguyệt lắc lắc đầu, cẩn thận đi về phía phòng.
Thấy Tàn Nguyệt trở về phòng, tay Địch Mân vẫn siết thật chặt như cũ, muốn đi vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/175929/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.