“Là ta ngốc, mang theo mặt nạ bằng đồng ngươi còn có thể nhận ra ta, huống chi là mặt nạ mỏng này. . . .”
Địch Mân chê cười, hai mắt ôn nhu như nước:
“Nguyệt Nhi, ngươi nằm trước, ta đi lấy chút gì ăn. . . .”
Tuy rằng, thay đổi khuôn mặt, nhưng không đổi, là ánh mắt của hắn. Tàn Nguyệt ngọt ngào trong lòng, nhưng cũng mang theo nhiều điểm chua xót ——
Địch Mân, tại sao muốn cứu ta? Nếu sự xuất hiện của ta chỉ có thể gây cho ngươi bất hạnh, ta nguyện ý yên lặng rời đi. . . . . .
Nhưng không hiểu , trời cao để cho ta tỉnh lại như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Là để cho ta rời khỏi Địch Mân, hay là tiếp tục cùng Địch Mân gắn bó làm bạn?
Hai mắt ẩm ướt, Tàn Nguyệt thở dài, có một người khẩn trương vì mình như vậy, là chuyện may mắn cỡ nào, nhưng cố tình, nàng. . . . . .
Ai!
Nghe được tiếng bước chân, Tàn Nguyệt vội quay đầu, nhìn Địch Mân cẩn thận bưng bát tới, miệng lẩm bẩm nói:
“Chanh Sát nói, ngươi vừa tỉnh lại, chỉ có thể ăn chút cháo. Thích ứng vài ngày là được. . . .”
Tàn Nguyệt gật gật đầu, khẽ cười nói:
“Mân, ta ngủ đã lâu rồi sao?”
Địch Mân vội vàng gật đầu:
“Đúng vậy, ngươi ngủ hơn một tháng. Nguyệt Nhi, về sau không được ngủ như vậy nữa, ta sẽ lo lắng. . .”
Hơn một tháng, thật sự đã lâu rồi. Cái mũi Tàn Nguyệt chua sót, nức nở nói:
“Mân, ngươi cũng biết, ta. . . Ta nghĩ. . . Ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/175990/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.