Ngày kế, kinh thành lại ra một chuyện lớn, phi tử của thái tử - Liễu Hạo Nguyệt, thê tử của Chu tướng quân - Liễu Minh Nguyệt, hơn nữa tiểu thiếu gia Liễu Vệ Trạch không lâu từng mất tích, đều trong một đêm, toàn bộ mất tích!
“Lão gia, ngươi xem một chút, ngươi xem một chút, bây giờ nên làm gì, bây giờ nên làm gì?”
Cúc Văn vẻ mặt đau khổ, lần trước Vệ Trạch khó hiểu mất đi, hiện tại tốt rồi, ngay cả Hạo Nguyệt, Minh Nguyệt đều mất tích, vì sao đứa nhỏ của Liễu phủ, một đám đều mạng khổ như vậy?
“Cúc Văn, thái tử, Chu tướng quân cũng phái người tìm, rất nhanh sẽ có tin tức, ngươi cũng đừng lo lắng. . . . . .”
Liễu tướng cau mày, hắn cũng không biết hắn đắc tội thần tiên nào, làm sao có thể đột nhiên có nhiều chuyện như vậy?
“Rất nhanh? Cũng sắp một ngày, không phải là một chút tin tức cũng không có sao?”
Cúc Văn khóc rống , Liễu tướng dậm chân một cái, nóng vội bước ra ngoài.
Tránh ở trong nhà cũng không có tin tức, so với nghe Cúc Văn khóc lớn, không bằng. . . .
“Thái tử, có tin sao?”
Đuổi tới phủ thái tử, nơi này so với Tướng phủ, thật ra an tĩnh rất nhiều.
“A, là Liễu tướng. Tạm thời không có, bọn họ đã đi ra ngoài dò xét, có lẽ rất nhanh sẽ có tin tức. . . .”
Trên mặt thái tử nhìn không ra chút cảm xúc, thanh âm cũng bình thản cực kỳ.
“Thái tử, Hạo Nguyệt là của người. . . .”
Liễu tướng quýnh lên, tuy thái tử không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2488816/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.