“Được rồi. . . . . .” :
Qua chừng một giờ, Chanh Sát rốt cục hạ xuống đất, Tàn Nguyệt mở hai mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là một toà thành kiến trúc hình tròn có đá vây quanh.
“Nơi này mới là Mặc Sát môn chân chính!”
Chỉ vào kiến trúc phía trước, Chanh Sát tự hào cười nói:
“Mà chỗ ngươi vừa ở, là chỗ nghỉ ngơi của môn chủ. . .”
Vậy sao? Trách không được nơi đó chỉ nhìn thấy vài người, vốn dĩ Tàn Nguyệt đã nghĩ, người Mặc Sát môn đâu? Bọn họ đã đi đâu?
“Chúng ta vào thôi, ta mang ngươi nhìn sân huấn luyện của Mặc Sát môn!”
Bước vào tòa thành, Tàn Nguyệt kinh ngạc, không nghĩ tới bên ngoài nhìn rất là thô ráp, bên trong thật đúng là đủ tráng lệ. Bất quá, cái này vẻn vẹn chỉ là chánh đường của Mặc Sát môn.
“Qua chánh đường này chính là hậu viện, hậu viện là nơi bọn họ nghỉ ngơi. Mà chánh đường lại chia làm bốn đường Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, bọn họ phân biệt phụ trách thu thập, huấn luyện, chấp hành, cung ứng, điều đó nói cho ngươi biết trong khoảng thời gian ngắn cũng không hiểu được, đi ra Bạch Hổ đường xem một chút đi!”
Vốn, nàng cũng có thể nói, nhưng hôm nay, đối mặt một người không biết chút nào về giang hồ, đàm luận điều đó, Chanh Sát đột nhiên cảm giác được, giải thích, là rất khó.
Nói chuyện không bằng đi xem, đưa nàng đi thăm một chút cũng tốt.
Dọc theo đường đi, ngẫu nhiên đụng phải vài người áo đen, thái độ bọn họ đối với Chanh Sát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2489148/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.