Ánh mặt trời sau giữa trưa, xuyên thấu qua cửa sổ chậm rãi chiếu vào, căn phòng vốn trắng đen rõ ràng, bởi vì thêm vài cây hoa dại thanh nhã, nhẹ nhàng không ít.
Màn màu hồng, là ngày hôm qua Tàn Nguyệt vừa mới thay, nàng rất mệt, muốn mở mắt ra đều cảm thấy hết sức khó khăn.
Bên tai, có thể nghe được tiếng hít thở trầm ổn, Tàn Nguyệt đang ngủ mơ mơ màng màng bỗng nhiên cả kinh, hít thở?
Cạnh nàng, tại sao có thể có tiếng hít thở của người khác?
Vội vàng mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là một lồng ngực rộng lớn, phía trên có vết cào nhẹ, không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của ai.
Khuôn mặt đỏ lên, Tàn Nguyệt thẹn thùng nhắm mắt lại, vừa nghĩ đến, lúc này trời đã sáng, mà hắn còn chưa tỉnh lại. . . .
Ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, vì rất lâu không tiếp xúc ánh mặt trời, sắc mặt Địch Mân hơi tái nhợt, lông mi thật dài mềm mại, môi mỏng mím chặt, cái mũi cao thẳng hơi hơi động, tiếng hít thở đều đều chính là từ chóp mũi vọng lại.
Tàn Nguyệt ấm áp trong lòng, có thể từ trong ngực của hắn tỉnh lại, cảm giác như thế rất thích, thực thoải mái, cũng rất hạnh phúc.
Dùng ánh mắt, từng lần một miêu tả khuôn mặt tuấn tú của Địch Mân, nàng không rõ, ngày đó sao Địch Mân không tháo mặt nạ xuống? Ở Mặc Sát môn, thậm chí trong phòng này, hắn không cần phải mệt mỏi như vậy .
Tổng cảm giác, đeo mặt nạ, người liền có thêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2489154/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.