Về phần Tàn Nguyệt, công chúa giả kia, ngay trong lãnh thổ của hắn, thật đúng là không biết nàng có thể chạy xa đến đâu?
Nàng không có võ công, lúc ấy nhất định là có người tới đây tương trợ. Ở bên cạnh, dường như nàng cũng không có người quen thuộc gì, vậy cứu nàng ra ngoài, cũng chỉ có thể là đi theo, người thái tử hoặc là Ngũ hoàng tử an bài tốt.
“Hoàng thượng, nô tì hầm một bát canh nhân sâm đương quy, hoàng thượng ngài cũng mệt mỏi rồi, liền. . . .”
Vu phi, bưng canh bổ vừa mới hầm xong chân thành bước vào, ngẩng đầu nhìn mặt hoàng thượng âm trầm, sợ tới mức nàng vội vàng im miệng, vẻ mặt e sợ nhìn hoàng thượng.
“Ái phi xuống trước, trẫm không đói bụng. . . . . .”
Nhân sâm đương quy?
Hoàng thượng mắt lạnh nhìn thân mình đã mập mạp lên rõ của Vu phi, hiện tại nàng có bầu, không dưỡng thai cho tốt, chẳng lẽ nàng còn muốn, để cho hắn uống canh đại bổ, bọn họ còn có thể cùng cá nước thân mật sao?
Đáng cười, thật sự là buồn cười, không cần ăn canh, hắn có thể cho nữ nhân dục tiên muốn chết, nhưng Vu phi, nàng bây giờ còn có thể nhận thánh ân sao?
Trong mắt hiện lên một ý cười cổ quái, ngày đó, nếu không phải vì nàng, hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi tân phòng, cũng sẽ không cho người đàn bà kia cơ hội để chạy trốn.
Mà nàng, cái gọi là thân thể không khoẻ, bất quá cũng chỉ là lấy cớ muốn gặp hắn mà thôi!
Chỉ có thể hận, hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2489262/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.