"Vĩnh Hào..."
Nhìn Địch lão tướng quân kiên quyết, Tố Vân thở dài:
" Vậy ta và ngươi cùng đi, dù sao, chuyện kia ngươi sớm muộn cũng phải biết ..."
Tàn Nguyệt, không biết bây giờ nàng thế nào, nhìn bên ngoài mưa to thế, trong lòng cũng có chút không yên ...
" Ta làm tất cả, cũng vì nhà của chúng ta..."
Mở ô, hai người đi vào trong mưa, Địch lão tướng quân trầm mặt, trong lòng bất ổn.
Tàn Nguyệt, nàng bị thương nặng như vậy, không biết hiện tại thế nào?
Bọn họ cũng không đưa nàng trở về tướng phủ, hiện mưa lớn như thế, không biết nàng có chỗ trốn không...
Càng nghĩ, trong lòng càng bất an, mở cửa, bên trong yên lặng không có một người...
"Tiểu Mạt đâu?"
Địch lão tướng quân quýnh lên, nhìn cửa đã đóng thật kĩ, nhìn lại một chút cửa sổ kia đã đóng kín thật chặt, cả giận nói:
"Nàng chạy?"
Chạy? Là đi tìm Tàn Nguyệt sao?
Quay đầu lại nhìn chằm chằm Tố Vân, Tố Vân cười khổ nói:
" Ta nói, ta cho ngươi biết còn không được sao?"
"Đây là cái gì?"
Tiếp nhận một tờ giấy màu vàng Tố Vân đưa tới, Địch lão tướng quân không giải thích được hỏi.
" Đây là ta tìm người tính toán bát tự cho Tàn Nguyệt, ban đầu thành thân cũng không xem những thứ này, chúng ta cũng không biết gả lại đây là Tàn Nguyệt, lúc sau biết đã là sự thật rồi, ta cũng không để ý..."
Địch lão phu nhân vẻ mặt hối hận nhìn tướng quân, tự trách nói:
" Chúng ta nên sớm một chút tìm người giúp hai người bọn họ tính toán,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2490024/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.