"Dạ! Hoàng tử, Liễu cô nương bên kia, là phải. . . . . ."
Thanh Nguyên lau giọt mồ hôi trên trán, không rõ chủ tử tại sao nói như vậy. Nhưng chủ tử nói như vậy, hắn chỉ có thể vâng theo, mà không dám trái lời.
"Không vội, chuyện của nàng, bổn vương sẽ đích thân xử lý!"
Ngũ hoàng tử đắc ý cười, có nhược điểm này ở trong tay, sẽ không sợ, đùa giỡn người kia không biết sẽ vui vẻ như thế nào!
Về phần Hạo Nguyệt, đứa nhỏ của thái tử muốn lưu lại hay không đều phải xem tâm tình của hắn như thế nào.
Trúng chất độc kia, đứa nhỏ mặc dù là sinh hạ , cũng đau ốm liên miên, không thành quý tử được.
Bỗng nhiên hắn phát hiện, hắn cũng không vội muốn phá hủy đứa nhỏ này . Đứa nhỏ lưu lại cũng tốt, làm cho thái tử hi vọng, cũng có thể cho hắn càng nhiều thất vọng.
Mà Tàn Nguyệt sao? Hắn không muốn giết nàng, hắn muốn chính là thế lực của Địch tướng quân.
Luận thực lực, hắn bây giờ không bằng thái tử, nhưng nếu thêm Địch lão tướng quân và Liễu tướng. Như vậy liền. . . . . .
Chính là Tàn Nguyệt cũng không tồi, khi hai người ở cạnh nhau hắn nhận thức được vị trí của Tàn Nguyệt ở trong lòng mình.
Còn có người áo đen kia, là ai đây? Tàn Nguyệt lúc ấy sợ tới mức hô to, nàng hẳn là nhận thức người kia mới đúng, hơn nữa nàng sợ hãi người kia, thực sợ hãi!
Ba một tiếng, tay hung hăng đấm trên thân cây, Ngũ hoàng tử hai mắt sẳng giọng, hung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2490124/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.