Nghĩ đến lúc đó, Tàn Nguyệt thậm chí không biết chính mình từ đâu có khí lực lớn như vậy.
"Hắn liền lăn trên mặt đất, ôm thân thể cuộn mình... Nhưng cũng chỉ là công phu trong nháy mắt, Tàn Nguyệt liền thấy trước ngực đã trúng một chưởng, người liền bay ra ngoài..."
"Được rồi, Tàn Nguyệt, không nên suy nghĩ. Một cước đó của ngươi, đá rất tốt..."
Có thể, hài tử không còn, nàng rất đau lòng, cũng rất khó chịu, có thể tưởng tượng đến Lâm quý phi, hiện tại nhất định là tức giận bốc hỏa. Trong lòng Địch lão phu nhân, cũng thấy thoải mái không ít.
"Nương, làm sao vậy?"
Tàn Nguyệt vô cùng kinh ngạc nhìn vẻ mặt vui mừng của nương, Địch lão phu nhân cười nói:
"Thái tử không thể sinh con. Hôm nay, nữ nhân bên người thái tử, cũng chỉ có Hạo Nguyệt, cũng chính là nhị tỷ mang thai của ngươi. Hắn mong muốn duy nhất, chính là Hạo Nguyệt có thể sinh hạ nhi tử, bằng không, hắn thực sự không làm ra trò gì..."
Nếu như, trời xanh có mắt, Hạo Nguyệt sinh hài tử này không được, thật là tốt biết bao!
Chỉ là, Lâm quý phi nhất định sẽ để Hạo Nguyệt sinh hạ, hơn nữa, sinh ra chắc chắn là một nam hài. Lâm quý phi, nàng hiểu rõ nàng, mạo hiểm làm xáo trộn huyết thống hoàng thất là tội lớn nàng cũng sẽ không để tâm huyết của bản thân nước chảy về biển đông.
"Hạo Nguyệt? Mong muốn duy nhất đặt trên người Hạo Nguyệt sao?"
Tàn Nguyệt hạ mắt, che đậy thống khổ trong mắt. Lúc đó, nàng biết, nàng vẫn biết, Hạo Nguyệt ngay bên cạnh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2490836/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.