Lão phu nhân nói, không thể nói cho Thiếu phu nhân, thực sự không thể nói, không thể nói. Nếu thiếu phu nhân biết, sẽ càng thương tâm hơn...
“Tiểu Mạt, không trách ngươi. Cảm tạ ngươi, ta phải cảm tạ ngươi toàn tâm toàn ý bảo hộ ta...”
Lúc đó, Hiên Vương có thể tìm được nàng nhanh như vậy, hẳn cũng là liên quan đến Tiểu Mạt.
“Thiếu phu nhân, người không nên nói như vậy, là Tiểu Mạt sơ sẩy, bị kẻ cắp chui chỗ trống...”
Tiểu Mạt lải nhải nói, Tàn Nguyệt cũng minh bạch chuyện ngày đó.
Tiểu Mạt bị người điểm huyệt nói, tiếp theo trời mưa, tiếng sấm cũng lớn, nương lo lắng, phái nha đầu đến xem, mới phát hiện Tiểu Mạt hôn mê.
Tướng quân vội giải huyệt cho Tiểu Mạt, Tiểu Mạt nói, chỉ là thấy một bóng người, không thấy rõ khuôn mặt, bất quá, nàng đoán rằng Tàn Nguyệt sẽ lưu lại dấu vết gì, quả nhiên ở trong chăn thấy được Tàn Nguyệt dùng máu viết ——
Thái tử Hạo Nguyệt...
Bốn chữ vô cùng đơn giản, nhưng cũng để mọi người biết rõ phương hướng tìm người.
Mọi người bắt đầu tìm người, Tiểu Mạt gọi cửa Hiên Vương phủ, Hiên Vương tới trước phủ thái tử, phát hiện quản gia cũng không, vậy là phân công mọi người, ở bên ngoài tìm, cuối cùng, là Hiên Vương cứu mạng nhỏ của Tàn Nguyệt.
Hiên Vương?
Nghĩ đến tình huống ngay lúc đó, trong lòng Tàn Nguyệt đau xót, sao lại là hắn? Nếu như là Địch Mân, thật là tốt biết bao!
“Thật là phải cảm tạ hắn. Tiểu Mạt, phu nhân đâu?”
Nàng tỉnh lại, nghe nói Địch lão phu nhân vẫn ở bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2490839/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.