Vạn công công này, mặc dù không thông minh như Bạch công công, nhưng cũng là một người rất biết nhìn sắc mặt chủ nhân, lúc này tiến vào, tất nhiên là có chuyện quan trọng, hoặc là, bên ngoài có người hắn không làm chủ được.
“Hồi hoàng thượng, là phủ thái tử tới đây. . . . . .”
“Phủ thái tử tới? Nghiệp chướng này, hắn còn muốn thế nào?”
Hoàng thượng đương nhiên giận dữ, người bên cạnh đều sợ tới mức run run, Vạn công công vội vàng quỳ xuống:
“Bọn họ nói, thái tử bị thương, vào cung mời Thái y. . . . Thái y đều ở đây. . . .”
“Không ngờ, trong phủ tướng quân thật đúng là náo nhiệt. . . A, thì ra hoàng thượng cũng ở đây, đêm hôm khuya khoắt mưa to, thật đúng là nhã hứng của hoàng thượng không tồi. . .”
Thanh âm lanh lảnh, mang theo mỵ khí mềm ngấm vào trong xương, một nữ tử trang phục rất gọn gàng, yểu điệu bước vào.
“Ái phi, nhã hứng của ngươi không tồi, trời mưa to, cũng xuất cung. Không biết, ái phi nói với trẫm lúc nào?”
Trong cung từ xưa đến nay có quy định, phi tử xuất cung, là phải được hoàng thượng ân chuẩn. Mặc dù Lâm quý phi quyền lợi lớn hơn nữa, cũng không thể có việc ngoại lệ.
Lời Hoàng thượng vừa nói, Lâm quý phi có chút kinh ngạc, nhưng chỉ là trong nháy mắt, tiếp đó nàng ôm cái mũi khóc lên:
“Hoàng thượng, ngươi làm chủ cho nô tì, Phái Nhi. . . Phái Nhi hắn. . . .”
Trong chớp mắt, nước mắt liền chảy xuống, làm sao còn có thịnh khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2490978/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.