Hắn không tiếp tục hướng về phía trước, mà là đứng ôm cánh tay, cũng không nhúc nhích, làm như đang chờ đợi trò gì hay.
Khóe miệng của hắn, mang theo một ý cười nhàn nhạt, bên môi, còn có máu tươi chưa kịp lau đi, đỏ đến chói mắt, đỏ đến loá mắt...
“Lam Nhi...”
Chạy đến cạnh cửa, kéo cửa ra, ngoài ý muốn, đứng trước cửa lại là Lam Nhi.
“Tiểu thư, van cầu người, đừng rời khỏi đây, đừng đi được không? Người không đi được, bên ngoài đều là người của thái tử, người ra không được...”
Lam Nhi đẩy cửa, trong thanh âm mang theo ý khóc.
“Lam Nhi, ngươi tránh ra! Ta phải về nhà, bây giờ ta sẽ về nhà...”
Đưa tay lôi kéo, Lam Nhi cũng không nhúc nhích. Tàn Nguyệt tức giận, cố sức đẩy, Lam Nhi lảo đảo vài bước ngã trên mặt đất, tay nắm chắc chân Tàn Nguyệt, chết cũng không buông ra.
“Lam Nhi, ngươi buông tay được không? Xem như ta cầu ngươi, ngươi buông tay được không?”
Tàn Nguyệt hít một hơi, vì sao, vì sao phải đối xử với nàng như thế? Nàng rốt cuộc đã đắc tội với ai?
Tuy rằng, không rõ vì sao thái tử lại giữ nàng lại vào lúc này, nhưng Tàn Nguyệt biết, thái tử giữ nàng lại, thế nào cũng không phải chuyện gì tốt. Chỉ hy vọng, trong phòng của nàng, có thể có người đi vào, biết nàng biến mất, nhanh tới cứu nàng về.
“Lam Nhi, ngươi sẽ thả tiểu thư của ngươi rời khỏi sao?”
Thái tử gian xảo cười, Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nàng cũng không cho rằng, thái tử lại buông tha nàng như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2491126/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.