“Hạo Nguyệt, ngươi. . . . . .”
Tàn Nguyệt muốn lui ra phía sau, nhưng chân bị Hạo Nguyệt ôm lấy, nàng lúc này, động cũng không thể động.
“Thái tử, đứa nhỏ của nhị tỷ, cũng là cốt nhục của ngươi!”
Nhìn thái tử, Tàn Nguyệt đã hiểu được, lời của các nàng vừa rồi, thái tử tất nhiên cũng nghe được toàn bộ. Hắn vẫn luôn ở sát vách, nghe động tĩnh bên này.
Cũng phải, Hạo Nguyệt ở trong phủ, cũng không được sủng ái như thế nào, nàng làm sao có thể mời được người như vậy? Nếu người kia là thái tử, cũng dễ hiểu.
“Nhưng bổn vương không có cho phép nàng mang thai đứa nhỏ của bổn vương!”
Đây là hoàng cung, cũng chỉ có trong cung, ở hoàng thất, người bị vây trên ghế ngồi cực cao, lởi mới có thể nói tuyệt đối như vậy.
Nói như thế nào Hạo Nguyệt cũng là một nữ nhi của Tể tướng, chủ nhân cũng không phải không quyền không thế.
“Nhưng đã có đứa nhỏ, nếu sảy, thái tử không thấy là đáng tiếc sao?”
Tàn Nguyệt nhàn nhạt cười nói: “Thái tử cũng biết, qua một năm nữa, đứa bé này có thể vây quanh cạnh người, gọi người là cha rồi!”
Con của nàng cũng thế, nhưng lại chỉ có thể vây bên cạnh nàng, gọi nàng là nương, cho tới giờ không có cơ hội gọi cha.
Nghĩ đến Địch Mân, cha đứa nhỏ, ánh mắt Tàn Nguyệt tối sầm lại, vẻ mặt cũng mờ đi rất nhiều.
“Tàn Nguyệt, ngươi phải biết, bổn vương hi vọng nương của đứa nhỏ là ngươi!”
Bất tri bất giác, những lời này đã nói đi ra, thái tử cả kinh, Tàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2491131/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.