Cuộc sống cứ như vậy bình thản trôi đi, chớp mắt đã đến ngày thứ ba, cũng chính là ngày hạ táng Địch Mân.
Trước khi hạ táng, Địch lão tướng quân nói sẽ mở hòm, nên đưa Địch Mân vào trong nhà chuẩn bị quần áo, trang phục và đạo cụ, sau đó đổi quan tài, một lần nữa nhập liệm.
Ngày hôm nay Tàn Nguyệt thức dậy rất sớm, sớm đã hầu bên quan tài, nói cái gì là muốn gặp Địch Mân lần cuối.
“Tàn Nguyệt, thân thể ngươi không tốt, hay là về đi?”
Địch lão phu nhân bất an thở dài, đều nói thời điểm nữ nhân bắt đầu mang thai là sợ nhất.
Địch Mân đã ra đi, hi vọng duy nhất của họ chính là hài tử trong bụng Tàn Nguyệt, không thể xảy ra sai sót gì.
“Con người có mệnh, mạng của ngươi, ngươi đẩy cũng đẩy không xong, không phải của ngươi, ngươi cầu cũng cầu không được. Nương, nếu Địch Mân trên trời có linh, sẽ bảo vệ chúng ta, làm sao có thể. . . ”
“Quên đi, mở hòm.”
Biết rõ tính cách của Tàn Nguyệt, Địch lão tướng quân không có ngăn cản, chỉ nặng nề nói một câu. Vài gia đinh lại gần cùng nhau dùng sức, rất nhanh liền nâng quan tài lên. . .
Tàn Nguyệt nhắm mắt lại, bên tai bỗng nhiên nghe được tiếng khóc, nàng biết khi mở quan tài, nàng sẽ nhìn thấy hắn . . .
Run run mở mắt ra, nhìn người nằm nhợt nhạt như sáp, còn mấy chỗ thương tích trên khuôn mặt tuấn tú, rốt cuộc không nhịn được bắt đầu nghẹn ngào. . . .
“Địch Mân. . . . . .”
Khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2491562/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.