“Địch Mân nơi này lạnh lắm, sao ngươi ngủ ở trong này? Đừng ở trong này, chúng ta trở về, trở về phòng ngủ không tốt sao?”
Địch lão tướng quân chau mày, Tàn Nguyệt, không phải là. . . . . .
Sẽ không, sẽ không, làm sao có thể? Làm sao có thể?
“Tàn Nguyệt, ngươi về nghỉ ngơi trước, về nghỉ ngơi thật tốt . . . .”
Thanh âm cố ý chậm dần, ánh mắt Địch lão tướng quân ra hiệu cho Tiểu Mạt, Tiểu Mạt đi đến gần Tàn Nguyệt, muốn đỡ nàng.
“Được, ta muốn đỡ Địch Mân trở về cùng. . .”
“Tàn Nguyệt. . . . . .”
“Ngươi không cần lại đây, thêm bước nữa, ta sẽ chết ở trong này!”
Tay rất nhanh từ trên đầu rút ra một cây ngọc trâm, hai mắt Tàn Nguyệt trừng lên, ngọc trâm thẳng vào cái cổ tái nhợt, rất nhanh làn da trắng nõn chảy ra một màu đỏ. . . . . .
“Tàn Nguyệt! Ngươi buông cây trâm! Chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ . . . .”
Địch lão tướng quân sửng sốt, trăm lần thật không ngờ, Tàn Nguyệt luôn dịu dàng, nhưng cũng có lúc lại quyết liệt như vậy.
“Đây là. . . . Đây là đang. . . ”
Thái Tử, Hiên vương, còn có Vạn công công bên người Hoàng Thượng, đoàn người đang đi đến, đúng lúc nhìn thấy Tàn Nguyệt lấy cây trâm áp lên trên cổ, tất cả mọi người đều bộ dạng bất đắc dĩ . . .
“Thái Tử?”
Địch lão tướng quân ngẩn ra, nghĩ đến lời của Tố Vân, vội vàng rũ mắt xuống, thở dài:
“Để người chê cười. . . .
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2491703/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.