"Nhị tỷ thật tốt, ta an tâm!"
Tàn Nguyệt gục đầu xuống, nàng chỉ biết nhị tỷ hẹn mình tới đây, nhất định không có vấn đề gì. Nương cũng quá lo lắng rồi, lúc đầu nhị tỷ chỉ vì theo đuổi hạnh phúc của mình, không sai.
"Tàn Nguyệt, cám ơn ngươi..."
Tiếng cám ơn này, Hạo Nguyệt cũng không biết tạ ơn cái gì, có lẽ, nếu như không có Tàn Nguyệt, nàng càng hạnh phúc; cũng có lẽ, nếu như không có Tàn Nguyệt, nàng càng bi thảm...
"Tàn Nguyệt... Tàn Nguyệt!"
Một tiếng thét kinh hãi, từ ngoài cửa truyền vào, thanh âm rất vội vàng, cũng rất quen thuộc, là Hiên Vương. Tàn Nguyệt vội vàng đứng lên, chưa đi tới cửa, Hiên Vương chạy vào:
"Tàn Nguyệt! Tàn Nguyệt, mau đi về với ta, tướng quân phủ đã xảy ra chuyện!"
Đã xảy ra chuyện? Vừa rồi nàng tới không phải rất tốt sao? Sao mới một lát đã như vậy, xảy ra chuyện?
"Hiên Vương, trong nhà ta làm sao vậy? Lúc ta vừa mới đi không phải còn tốt sao?"
"Đúng vậy, Vương gia, rốt cuộc làm sao vậy? Tỷ muội chúng ta rất khó khăn mới cùng một chỗ, ngươi..."
Hiên Vương hung hăng mà trừng mắt nhìn Hạo Nguyệt một cái, hai mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn nàng:
"Chuyện tướng quân phủ, cũng phải báo cáo với người ngoài như ngươi sao? Hừ..."
Bắt được tay Tàn Nguyệt, Hiên Vương thậm chí đã quên, hắn làm như vậy là không thích hợp cỡ nào. Tàn Nguyệt cố gắng rút tay ra, thở dài nói:
"Vương gia..."
******
"Gia?"
Thanh âm trầm thấp, khiến cho nam tử ngồi cách vách khẽ ngẩng đầu, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2491721/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.