"Hẹn gặp vài người bằng hữu ở chỗ này. Nhị tỷ ngươi, chính là Liễu Hạo Nguyệt sao?"
Hiên Vương bực mình nhăn mặt nhíu mày, Liễu Hạo Nguyệt là phi tử của thái tử, nàng hẹn Tàn Nguyệt, có thể có chuyện tốt gì? Huống hồ, lòng dạ người đàn bà kia thật sâu, không phải là một người đơn giản.
"Đúng vậy, ta cũng rất lâu không thấy nàng, cũng có chút nhớ nàng."
Tàn Nguyệt vẫn thản nhiên như cũ, Hiên Vương nhìn bốn phía một chút, không thấy xe của thái tử, hắn mới cười nói:
"Vậy tự ngươi chú ý. Địch Mân không có ở đây, phải cẩn thận một chút!"
Nghiêm trọng như vậy sao? Không phải chỉ là gặp Hạo Nguyệt một lần sao? Hôm nay đã có hai người nói nàng nên cẩn thận. Này, xem ra Hạo Nguyệt thật là đủ thất bại, ấn tượng bọn họ đối với nàng cũng không tốt.
Chỉ là, mình cũng không có chỗ nào thành công, nghe bọn họ dặn dò, giống như mình là tiểu hài tử không có năng lực tự bảo vệ bản thân.
"Ta biết rồi. Ta lên trước, lát nữa phải trở về sớm, nếu không, phu nhân sẽ không yên lòng!"
Tàn Nguyệt cười cười, bất quá trong lòng cũng nghĩ nhiều, sau khi đi khỏi vài bước, nàng nhỏ giọng nói với Tiểu Mạt:
"Đừng rời khỏi ta, một bước cũng không được rời đi!"
Có lẽ đều là bọn họ đa tâm, nhưng cẩn thận thì thuyền xài được muôn đời, phòng bị nhiều một chút luôn tốt, không đúng sao?
"Vâng, thiếu phu nhân!"
Tiểu Mạt hiễu rõ cười, lúc trong phủ, ý tứ của Địch phu nhân nàng hiểu rõ, Liễu Hạo Nguyệt này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2491787/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.