Thấy Liễu Tương trầm tư hồi lâu, phục hồi lại tinh thần không nói hai lời liền chạy ra ngoài, Cúc Văn bất an hỏi.
"Ngươi đừng đi theo!"
Quay đầu, lạnh lùng liếc mắt một cái, đông lạnh đến nỗi Cúc Văn không thở nổi...
Trong phủ tể tướng, so sánh với những viện khác, cái viện này xem như rách nát. Trong viện nhỏ hẹp, nhưng cũng đủ loại hoa cỏ, nơi này không có gia đinh qua lại, hẳn là Tàn Nguyệt cùng nha đầu của nàng trồng. Tàn Nguyệt, nàng lớn lên rất giống Như Yên, từ lúc rất nhỏ cũng giống, cũng bởi vì vậy, hắn không muốn nhìn thấy nàng, cũng không muốn nghe tin tức của nàng.
Nhưng hắn biết, Tàn Nguyệt sống trong phủ cũng không tốt, nhưng cho tới bây giờ nàng đều không khóc, hay nháo, chỉ là im lặng đứng ở nơi của nàng, ngẫu nhiên cùng Hạo Nguyệt đi ra ngoài mấy lần.
Hạo Nguyệt đối với nàng không tồi, một bực như nhau đều là Hạo Nguyệt lại đây tìm nàng, nàng rất ít đi tìm Hạo Nguyệt. Tính tình Cúc Văn không tốt, thấy nàng luôn không nhịn được ầm ỹ vài câu, cũng bởi vì vậy, nàng ở chung với Cúc Văn không thể nào tốt.
Bất tri bất giác, hai mắt vừa nhìn, bức họa hình Như Yên treo trên tường ngày đó, lúc này đã trống trơn như không. Không đúng, ngày đó chính là ở chỗ này, sao bây giờ lại không có ở đây?
Tàn Nguyệt, đây là nơi Như Yên sống rất nhiều năm, ngươi thật sự nhẫn tâm mang theo nàng rời đi sao?
Sẽ không, Tàn Nguyệt sẽ không tàn nhẫn như vậy, Liễu Tương không cam lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2492584/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.