"Ta..."
Mở miệng ra, nhưng Liễu Tương lại không nói được một lời nào. Nhìn đôi mắt to mạnh mẽ của nàng, hắn khó khăn gật đầu, mà thân thể của Như Yên lúc này cũng đã mềm nhũn. Nàng đã sớm hư thoát (mất máu, mất nước),sau khi thấy hắn gật đầu, rốt cục yên tâm hôn mê bất tỉnh...
Chân, kìm lòng không được bước đi về phía trước, Như Yên, vừa rồi hắn dĩ nhiên tận mắt nhìn Như Yên đi qua lửa, hắn vậy mà có thể chịu đựng nhìn Như Yên...
"Lão gia, tỷ tỷ ngất rồi, yêu, chân tỷ tỷ sao lại bị đốt thành như vậy ... Lão gia, mời đại phu, có muốn mời đại phu đến xem qua hay không..."
Thấy Liễu Tương sắp đi qua, Cúc Văn vội vàng bối rối ngăn cản phía trước Liểu Tương, những câu nói như thế hình như vì lo lắng cho Như Yên, nhưng trên thực tế, đã thành công ngăn cản Liễu Tương đi về phía trước... (#Ami: một người ngu và một người đê tiện, đáng bầm thây vạn đoạn >"
"Cúc Văn, sao ngươi lại đi ra? Thân thể của ngươi đã nặng nề như vậy rồi, sao lại chạy ra đây... Không phải đã nói ngươi không được chạy loạn sao?"
Cúc Văn, ngưng lại tầm mắt Liễu Tương, Liễu Tương bực mình nhíu mày. Quế Nhi lúc này, đã giãy khỏi sự khống chế của mấy nha đầu khác, nàng ngồi xổm bên cạnh Như Yên, nhìn bộ dạng không hề tức giận của Như Yên, bên tai lại vừa nghe được tiếng thét chói tai của nhị phu nhân. Nàng oán hận cúi đầu, lẩm bẩm nói:
"Tiểu thư, tiểu thư, xin lỗi, Quế Nhi không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2492588/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.