Trời chưa sáng hẳn, trên mặt biển tràn ngập sương mù dày đặc, sương mù trắng xóa truyền đến mùi tanh tưởi của nước biển khiến người ta buồn nôn. Lâm Tri Ngư che mũi, trong lòng xẹt qua một tia bất an.
Cậu nhớ tới giấc mơ đêm qua, ăn nhà gỗ nhỏ cũng bị phủ sương mờ như thế này, nó che lấp đi bãi đất trống cắm đầy đuốc gỗ, bên bầu trời là mặt trăng đỏ rực khổng lồ đang tỏa ra ánh sáng hồng quỷ dị.
Tâm lý cậu như bị sương mù che lấp, phủ mờ, khi tỉnh táo lại đã là giữa trưa, mặt trời bị mây xám xịt che lấp, sắc trời tối tăm không rõ, từ trong sương mù xuất hiện rất nhiều bóng người đang bước về phía nhà gỗ.
Lâm Tri Ngư cấp tốc nhảy xuống giường, kéo bọc đồ từ trong gầm giường ra, nhờ vào đám sương dày đặc lẻn ra khỏi nhà. Cậu trốn trong khe hở giữa đám đá ngầm, nghe thấy tiếng chửi rủa bực tức của những người kia, một tia lưu tuyến cuối cùng biến mất sạch sành sanh.
Đợi lâu thật lâu, bóng người đang tìm kiếm cậu dần tản đi, sắp đến giờ hẹn, Lâm Tri Ngư vẫn chần chừ chưa đi. Bởi vì Tố Châu không xuất hiện.
Sương mù ngưng tụ một ngày trời bắt đầu tiêu tan, nếu không đi sẽ không kịp nữa.
Lâm Tri Ngư nắm chặt dây chuyền trước ngực, liếc nhìn mặt biển lặng yên lần cuối, chui ra khỏi khe đá chạy về phía đầu thôn. Rừng cây xanh tùm tươi tốt cực kì dễ nhìn trong màn sương dày, Đỗ Phàn đang đợi cậu ở đó.
Đúng lúc này, một tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-voi-bien-sau/438505/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.