Màu trời đã khuya lắm, chừng như đã quá nửa đêm thì phải.
Vạn vật như chìm sâu trong màn đêm đen kịt, trong giấc ngủ êm đềm.
Gió đêm lạnh buốt từng luồng vi vút như những mũi tên xía thẳng vào da thịt con người.
Trong thung lũng Tử vong, bóng đêm càng dày đặc hơn xòe bàn tay ra trước mặt không thấy chi cả.
Mùi máu tanh, mùi thịt rữa trộn hòa theo cơn gió bốc lên một mùi nồng nặc, mới ngửa qua đã muốn lượm giọng ngay.
Giữa đem khuya vắng vẻ, bên ngoài thung lũng khiủng bố hiểm trở và chớn chở ấy, thình lình xuất hiện ra hai bóng người, vun vút băng mìn tiến về hướng thung lũng khủng bố nọ.
Phải chăng họ định đến để hiến xác thân mình làm cao thêm những đống thi hài đãm áu kia.
Mỗi lúc hai bóng đen lại tiến gần hơn.
Và cuối cùng họ đã dấn bước vào trong, chân họ dẫm lên những mảnh xương khô vang lên những tiếng răng rắc rợn người.
Thêm vào đấy tiếng lá cây xào xạc trong làn gió bấc, mường tượng như mổ bản đàn ma quái khiến người nghe phải rợn gáy lạnh mình.
Chừng như đã mệt, hai bóng đen nọ dừng bước ngồi nghỉ trên đống lá khô, nơi cao nhất trong thung lũng.
Đột nhiên, một tia chớp chạy ngoằn ngoèo trên nền trời, ngời lên vạn vật như một ánh sáng trắng xáo quái đản và tắt phụt trong khoảng khắc.
Tuy thế cũng đủ chiếu rõ lên hai bóng lạ, cho thấy là một già và một trẻ.
Người trử dung mạo tuấn tú phong nhã như một chàng thư sinh, đoi nhãn tuyến long lanh sáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-vong-chi-dia/1622373/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.