Lần đầu tiên Giang Bạch Nghiễn uống rượu.
Ấn tượng đầu tiên của chàng về rượu là khi còn bé Giang phủ đãi tiệc, khách khứa tề tựu đông đủ cả một sảnh lớn.
Chàng ngồi cạnh cha nương, thấy bàn của mọi người đều có rượu, chỉ mỗi chàng được ly nước đào hoặc quế.
"Trẻ con không được uống rượu."
Phụ thân dịu dàng dỗ chàng:
"Chờ con lớn lên, cha sẽ lấy kiếm nam xuân trong hầm rượu ra, chúng ta không say không về."
Giang Bạch Nghiễn ngây thơ đồng ý.
Trong ánh mắt tò mò chăm chú của chàng, khách khứa và cha nương vui vẻ uống rượu, hoặc khen ngợi không ngớt, hoặc sảng khoái cười lớn, có lúc gật đầu tấm tắc "rượu ngon".
Giang Bạch Nghiễn của khi đó nghĩ, họ có vẻ rất vui.
Sau này nhìn thấy rượu là trong phòng tối dưới lòng đất mà tà tu nhốt chàng.
Thỉnh thoảng tà tu sẽ uống rượu, đẩy cửa ra, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.
Ngay sau đó sẽ là những màn tra tấn tàn nhẫn, hung hăng hơn bình thường.
Giang Bạch Nghiễn nhớ, sau khi tà tu uống say sẽ róc vài miếng vảy của chàng trong hình dạng giao nhân, máu thịt be bét, đau đến thấu xương.
Trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng thuở bé, Giang Bạch Nghiễn rất sợ mùi này.
Giờ thì không còn nữa.
Sau khi chàng tự tay gi,ết chết tà tu, đi khắp cửu châu nam hải, ngang qua quán rượu nhiều không kể xiết, cũng nghe rất nhiều người bảo, rượu có thể giải sầu.
Nhưng điều mà Giang Bạch Nghiễn nghĩ đến, vĩnh viễn cũng là dung mạo với ngũ quan vặn vẹo, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-xua-ke-ngoc-luon-khac-phan-dien/1068705/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.