Khăn tay bị Giang Bạch Nghiễn lấy đi, lòng bàn tay Thi Đại trống rỗng.
Chàng nói câu này chẳng rõ ngụ ý, khiến mi tâm Thi Đại khẽ giật:
"Sao cơ?"
"Chẳng phải Thi tiểu thư từng nói."
Giang Bạch Nghiễn suy nghĩ một lúc, chừng như nhớ lại gì đó, như cười như không:
"Lần đầu tiên."
Thi Đại: Hiểu rồi.
Hôm đưa Giang Bạch Nghiễn đi uống ngọc lộ bạch, nàng từng nói với chàng, lần đầu tiên rất quan trọng.
Cho nên đây là...
Thi Đại như có điều suy nghĩ:
"Lần đầu tiên Giang công tử giặt khăn tay?"
Chàng đã quen cầm kiếm trừ yêu, tuy khăn tay mềm mại, nhưng chàng hiếm khi tiếp xúc, cho nên không biết giặt.
Ý của Giang Bạch Nghiễn là vậy ư?
Nhưng chàng không đáp.
Giang Bạch Nghiễn không tỏ ý kiến, mắt hoa đào khẽ lướt qua gò má nàng, lại hỏi Vệ Tiêu và Ngu Tri Họa bên kia:
"Tiếp theo phải đi thế nào?"
"A Ngôn che giấu sâu thật!"
Ngu Tri Họa thổi vết thương, đôi mắt Vệ Tiêu sáng rỡ như chó con:
"Tri Họa nói chúng ta cách lối ra không còn xa nữa, tăng nhanh bước chân, không lâu sau sẽ có thể rời khỏi đây."
Ngu Tri Họa gật đầu:
"Mau đi thôi, nếu thu hút thêm một tốp tà ma nữa, không biết phải chiến đấu đến ngày tháng năm nào."
Thi Đại thấy đây là một cặp ca ca tẩu tẩu rất tốt.
Ngu Tri Họa thì không cần phải nói, tính tình trầm ổn dịu dàng, thấu hiểu thiên văn địa lý, chăm sóc người muội muội Vệ Linh rất nhiều.
Vệ Tiêu trông thì hay khoe khoang, khi tà ma tấn công, vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-xua-ke-ngoc-luon-khac-phan-dien/1068744/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.