Câu này thốt ra chẳng chút dấu hiệu báo trước, Thi Đại nghe mà sững người.
May mà nàng đủ tỉnh táo, không bị sắc đỏ chói mắt này bắt mất lý trí, nhìn Giang Bạch Nghiễn một lúc, nhớ đến chuyện chính:
"Chàng lại dùng tà thuật?"
Giang Bạch Nghiễn không phủ nhận:
"Đúng vậy."
Sắc trăng như nước, tôn lên mày mắt trong trẻo lạnh nhạt của chàng, dẫu mặc áo đỏ vẫn lộ vẻ ngoan ngoãn trầm tĩnh.
Thi Đại không ừ hử gì, chờ chàng nói tiếp.
Thấy rõ sự im lặng của nàng, Giang Bạch Nghiễn rủ mắt cười:
"Không sao đâu, cơn đau đã giảm bớt."
Vết thương của nàng được đại phu bôi thuốc băng bó, thuốc ngấm vào máu thịt, có hiệu quả giảm bớt cơn đau nhức nhối.
Thi Đại phản bác:
"Vậy cũng đau lắm."
Nàng tự mình chịu đựng nỗi đau ấy một cách chân thực, biết rõ cảm giác bên trong.
Giang Bạch Nghiễn lại chớp mắt, gương mặt hiện lên thần thái gần như thuần khiết:
"Thích, chẳng phải nên như vậy sao?"
Chàng chỉ hiểu nửa vời chuyện tình cảm nam nữ, biết từ đôi ba lời nghe được trong quá khứ, rằng nếu yêu một người, sẽ vui khi nàng vui, buồn khi nàng buồn.
Theo lẽ đương nhiên, Giang Bạch Nghiễn nghĩ, phải đau khi nàng đau nữa.
Lòng chàng yêu thích Thi Đại, thay nàng chia sẻ đau đớn, là việc hiển nhiên.
Bị câu nói của Giang Bạch Nghiễn làm cho nghẹn lời, Thi Đại muốn nói lại thôi, vừa khéo gió đêm lướt qua, khiến nàng phải khép chặt vạt áo.
Giang Bạch Nghiễn đứng ngoài hàng lanh, chắc chắn lạnh lắm.
Lùi lại một bước hơi nghiêng người, Thi Đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-xua-ke-ngoc-luon-khac-phan-dien/1068872/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.