Bờ sông, lâu thuyền Lương gia.
Lương Tiêu đang ôm Khổng thiếu gia nhỏ nhắn, cằm đặt trên đỉnh đầu người ta, vẻ mặt kinh ngạc như thấy quỷ, nhìn thế tử điện hạ nhàn nhã ăn nho trước mặt.
Cộng thêm vài vết thương trên người.
“Ta nói này Dật Nhàn, lần này ngươi bị cấm túc hơi lâu rồi đấy, Vương gia xuống tay cũng tàn nhẫn quá rồi đi?” Lương Tiêu xốc cánh tay cổ tay áo lên nhìn nhìn, làm bộ ôm ngực đau lòng muốn chết, “Vì sao, vì sao lại có thể tàn nhẫn với thế tử điện hạ của chúng ta như vậy, bản công tử thấy mà ruột đau như cắt……”
Lý Uyển kéo tay áo lại trừng hắn: “Đừng có làm ta buồn nôn.”
Khổng Ngôn Tỉ nghiêng nghiêng người về phía trước, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Lý Uyển: “Lý huynh đi Lâm Châu có một chuyến, sao lúc về lại khiến Vương gia giận đến vậy, trước giờ không phải Vương gia sủng huynh lắm à?”
Miệng Lý Uyển ngậm nho xua xua tay: “Đừng nói nữa, đánh cũng đánh rồi, cấm túc cũng cấm túc rồi, nhắc lại làm gì.”
“Ta tới cáo biệt ngươi, ta sắp đi kinh thành, phụ vương ta nhờ cậy ngươi, vạn nhất thân thể lão gia tử khó chịu, mà gạt ta, ngươi truyền tin nói cho ta biết.”
“Yên tâm đi.” Lương Tiêu vòng chân, khoá chặt lấy Khổng tiểu thiếu gia, cúi đầu hỏi hắn, “Kinh thành tập hội, nghe nói là bảy năm một lần? Vương công quý tộc Đại Thừa đều phải đến, Ngôn Tỉ ngươi có đi không?”
Quý tộc Nam Việt, Trầm Sa Khổng gia, cũng coi như quý tộc Đại Thừa.
Khổng Ngôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuan-menh/27905/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.