Sau giờ ngọ, trong quán cà phê trong khách sạn New York, Hinh Ý nhìn bên ngoài hàng rào gỗ mọc lên một cây cọ già, từng phiến lá cây hơi rung rinh dưới ánh mặt trời, như những tia sáng trôi nổi trên không trung.
Ánh mặt trời tà tà hắt trên cửa sổ thủy tinh sát đất, cho dù thời tiết vào mùa nào thì bầu trời thành phố này cũng không có may xanh quang đãng.
Bàn thủy tinh trước mặt cô đặt một tách cà phê khói trắng lượn lờ, tiếng đàn violin du dương lẳng lặng chảy xuôi, mang đến cho căn phòng một vẻ yên tĩnh.
“Nếu đã quyết định rồi, vậy em còn do dự cái gì?” Phương Hiểu Văn ngồi đối diện cô chậm rãi lên tiếng. Thật ra đầu tuần nay cô đã tới Mĩ, định cư ở cùng với mẹ chồng làm cho cô không thể đi quen biết bạn bè thân hữu bên này, nhưng không ngờ lại nhận được email của Hinh Ý. Vận mệnh có đôi khi lại trêu đùa người ta như vậy, tự chúng ta rõ ràng đã nắm chắc tương lai của mình nhưng lại từng chút một bị nó đưa đẩy, nào có cho phép mình làm chủ?
“Tuy anh ấy đồng ý làm phẫu thuật, nhưng mà…cảm thấy rất kì lạ, anh ấy vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt im lặng, như là tuyệt đối không hề quan tâm. Bác sĩ nói thật ra phần lớn người bệnh đều có vấn đề về tâm lý, em sợ anh ấy…” Cô cầm chiếc muỗng nhỏ khuấy cà phê trong tách, giọng nói càng ngày càng nhỏ. Thật ra cô vô cùng sợ hãi, cô không biết mình buộc anh ra quyết định như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuan-trang-mat-vinh-hang/954536/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.