Gió nhè nhẹ thổi bay tấm rèm cửa, nắng sớm xuyên qua tấm rèm mỏng manh chiếu vào trong phòng.
Hinh Ý mơ màng mở hai mắt ra, phát hiện mình đang cuộn tròn trong lòng Vũ Chính, hai tay ôm lấy thắt lưng của anh. Cô nhớ đến màn kích tình tối qua của hai người, khuôn mặt bỗng đỏ ửng, nhếch miệng mở nụ cười. Vũ Chính của cô là người đàn ông tuyệt nhất, luôn có thể khiến cho người khác đạt đến khoái cảm vô tận.
Vũ Chính cúi đầu, ghé vào bên tai cô nhẹ giọng hỏi: “Đang ngây ngô cười gì thế?”
Hinh Ý không nghĩ đến anh tỉnh dậy sớm như vậy, lúc 4h giúp anh xoay người, vẻ mặt anh còn mơ mơ màng màng, mệt đến độ không để ý đến ai.
“Em đang suy nghĩ, Giang Vũ Chính là người đàn ông tuyệt nhất.” Cô cũng ngẩng đầu lên ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói, khuôn mặt tươi tắn.
Vũ Chính vừa hôn lên trán của cô vừa dùng giọng khàn khàn xấu xa nói: “Đó là đương nhiên, em có muốn kiểm chứng lại một lần nữa không?”
Câu hỏi này từ trong miệng anh dị thường kiên định, khiến cho thân thể của Hinh Ý vốn còn đang yếu ớt vô lực càng thêm mềm mại.
Hai tay cô đặt lên cổ của anh, hôn một cái thật mạnh trên mặt anh, nhắm mắt lại, hạ quyết tâm nói, “Xuống giường!” rồi ngồi bật dậy.
Cô gái này thế nhưng lại không bị cám dỗ, Vũ Chính đành phải ngượng ngùng nhìn cô, dùng ánh mắt như một con chó nhỏ bị vứt bỏ nhìn Hinh Ý.
“Không cần giả vờ đáng thương, em còn phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuan-trang-mat-vinh-hang/954599/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.