Đầy trời đều là khói đen, yên tĩnh đến hoảng hốt, tiếng vó ngựa cũng dáo dác.
Băng giáp như dòng nước giữa đêm đông, chậm chầm chảy xuôi, bắn giết vào trong sương mù tạo thành dòng suối bạc nho nhỏ.
Vương Tô Mẫn nuốt không trôi lương khô, đi được giữa đường thì phun hết ra ngoài, phun đến mức nửa đường sau Hoắc Hoàng Hà còn ngửi thấy được cả mùi máu trên y phục.
Hắn hơi quay đầu lại, Vương Tô Mẫn thở dài.
Hoắc Hoàng Hà: "Có thể kiên trì được hay không?"
"Có thể mà," cổ họng của Vương Tô Mẫn đã trở nên vô cùng khô khốc, "Có thể."
Ninh Hòa Trần đứng ở trên chạc cây, quay đầu lại nói: "Lý Đông Thanh đang chờ ngươi."
Vương Tô Mẫn nở nụ cười.
"Lúc ta đi hắn còn bị trọng thương," Ninh Hòa Trần nói, "Một mình hắn giết chết Sở Đoạn, còn có một thiếu niên không biết tên nữa, chỉ trong vòng mười chiêu."
"Lợi hại," Vương Tô Mẫn vẫn cứ khàn khàn, "Lớn rồi."
Ninh Hòa Trần: "Kiên trì."
Vương Tô Mẫn: "Tiểu tử này không có ta thì không được."
Ninh Hòa Trần khẽ nở nụ cười.
Cõng lấy Sở Phục tiếp tục đạp lên cành cây, xuyên qua rừng núi.
Bọn họ dần dần có thể cảm nhận được đúng là có người đang truy đuổi bọn họ, hơn nữa những người kia cách bọn họ không xa, năng lực cũng không yếu, giống như là chó săn cắn chặt lấy bọn họ, sớm muộn cũng sẽ đuổi kịp được, con sông nhỏ này đang đuổi theo cá bơi, không tiếng động mà chảy xuôi, không tiếng động mà nhấn chìm.
Sắc mặt của Ninh Hòa Trần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuc-lat-giang-ho/1490776/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.