Vừa lúc Trinh Nghi phóng tầm mắt nhìn ra cánh đồng rộng lớn, Quýt – con mèo vốn đang chậm rãi theo sau – bỗng nhiên lao vút vào giữa ruộng lúa mì.
Mùa này, ruộng lúa đã cao quá đầu gối, Quýt vừa nhảy vào đã mất hút, chỉ thấy từng đợt sóng lúa lay động theo hướng nó chạy.
Trinh Nghi vội gọi một tiếng, thấy những lớp sóng lúa do Quýt khuấy động vẫn tiếp tục lan ra phía trước, nàng lập tức hiểu rằng con mèo này không vô cớ mà chạy như thế.
Không chần chừ, nàng túm váy, nhấc chân bước vào những luống lúa rậm rạp.
“Meo—!!”
Vừa đi được nửa đường, Trinh Nghi bỗng nghe thấy tiếng kêu chói tai của Quýt.
Ngẩng đầu nhìn lên, nàng thấy Quýt như thể vừa phát hiện thứ gì đó liền lao tới, nhưng ngay sau đó bị hất văng ra, lăn lộn giữa ruộng lúa.
Lúa mì bị giẫm nát, rạp xuống thành một vùng hỗn độn.
Không lâu sau, Trinh Nghi trông thấy một bóng dáng quen thuộc nửa ngồi nửa quỳ bật dậy – không ai khác chính là Kỷ Ngũ, người thường xuyên xuất hiện trên đồng ruộng.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, phía trước Kỷ Ngũ bỗng vươn ra một bàn tay, run rẩy gắng sức trồi lên khỏi lớp lúa dày, kèm theo tiếng khóc nghẹn ngào.
Trinh Nghi kinh hãi, lớn tiếng gọi:
“—Vú Trác ?!”
Đồng thời, nàng cấp tốc chạy về phía trước.
Quýt lại nhảy vọt lên, nhào tới chỗ Kỷ Ngũ, móng vuốt sắc bén cào một đường dài trên mặt hắn, để lại mấy vết máu đỏ tươi.
Kỷ Ngũ hét lên mấy tiếng thảm thiết, lùi về sau hai bước,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tue-thoi-lai-nghi-phi-10/2855175/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.