Trinh Nghi và Quýt đến trước cửa phòng của Vương Giả Phụ, chỉ thấy rèm trúc vàng được vén lên một nửa, trong phòng, bà vú Trác đang búi tóc cho Đổng lão phu nhân, còn Vương Giả Phụ thì khom lưng dọn dẹp tủ sách.
Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn dầu, ánh sáng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ rọi vào, khắp nơi yên tĩnh, khiến Trinh Nghi và Quýt cảm thấy an lòng.
“Ô, ta cứ tưởng là ai siêng năng như vậy, thì ra là Đức Khánh à.”
Vương Giả Phụ cầm hai cuốn sách trên tay, mỉm cười nhìn cháu gái, vẫn hiền hòa và hài hước như mọi khi.
Đổng lão phu nhân cũng dịu dàng nói với cháu gái: “Về phòng rửa mặt đi con, Đào Nhi đang nấu bữa sáng rồi.”
Mọi thứ dường như đã quay về như cũ, hệt như thể những hỗn loạn và tranh chấp ngày hôm qua chưa từng xảy ra.
Nhìn khung cảnh này, Trinh Nghi vốn đã thức trắng cả đêm, nhất thời cảm thấy như trong mộng, nhưng nhiều hơn cả là sự nhẹ nhõm.
Nàng quay về phòng rửa mặt, còn Quýt thì nhảy đến bên Vương Giả Phụ, ngẩng đầu nhìn ông sắp xếp tủ sách.
Khi một khoảng trống được dọn ra, Quýt lập tức nhảy vào, vừa vặn lấp đầy không gian ấy.
Vương Giả Phụ bật cười: “Được lắm, vậy thì để chỗ này làm tủ sách dành riêng cho Quýt vậy…”
Vừa rửa mặt thay y phục xong, Trinh Nghi chợt nghe tiếng gõ cửa viện.
Người đến là gia nhân nhà họ Trần, hôm qua đã theo Đổng lão phu nhân trở về.
Trần gia nghe nói trong huyện có một lão tiên sinh giỏi chữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tue-thoi-lai-nghi-phi-10/2855183/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.