Ngày Sương Giáng, vào buổi sớm, quán canh vịt nhỏ hẹp nhưng khách khứa ra vào tấp nập.
Quýt lượn lờ giữa đám đông, không ít lần suýt bị giẫm lên bởi những bước chân vội vã.
Cuối cùng, nó đành nhảy lên cao để tránh né – nhưng một con mèo trưởng thành tất nhiên không thể thất lễ đến mức nhảy thẳng lên bàn ăn của khách.
Vì vậy, nó chỉ nhảy lên quầy, ngồi ngay ngắn, trông chẳng khác gì một bức tượng mèo chiêu tài thật giả khó phân.
Thê tử của Vương Nguyên họ Chúc, tên Song Tĩnh, lấy ý từ câu thơ “Sương giáng bích thiên tĩnh” (Sương rơi trời biếc lặng).
Phụ thân nàng khi sinh thời là một tiểu quan văn, lúc đặt tên cho con gái cũng mưu cầu phong nhã.
Có điều, cái tên này tuy hợp với tiết khí hôm nay, nhưng lại không hợp với chủ nhân của nó.
Từ nhỏ, Chúc Song Tĩnh theo mẹ góa về nương nhờ nhà ngoại, thế nhưng lại chẳng hề nuôi ra chút tính tình lạnh lẽo nào.
Trái lại, nàng được dưỡng thành một người có gương mặt tròn đầy, tính cách hòa nhã, sáng sủa.
Lúc này, vị chưởng quầy hòa nhã ấy đang bận rộn xoay như chong chóng trong bếp.
Việc buôn bán của quán chỉ mới khởi sắc từ khi trời chuyển lạnh, trước đó còn chưa thuê được người giúp việc.
Tiền đường có Vương Nguyên cùng tiểu tư lo liệu, còn hậu viện thì nàng cùng nhũ mẫu của hồi môn trấn giữ.
Giờ này là lúc bận rộn nhất.
Chúc Song Tĩnh bưng một chồng xửng bánh bao nóng hổi, vén tấm rèm trúc màu vàng cỏ ra ngoài.
Tóc nàng được quấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tue-thoi-lai-nghi-phi-10/2855207/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.