Việc Trinh Nghi tự ý ra khỏi nhà chẳng mấy chốc đã kinh động đến toàn bộ Vương gia.
Nghĩ đến câu nói đêm qua của Trinh Nghi: “Đương nhiên phải tới nha môn cầu xin công đạo trong sạch”, lòng Vương Tích Thụy thót lại, vội vàng dặn dò Vương Nguyên – người vừa nghe tin chạy tới đại sảnh:
“…
Mau!
Tức khắc chạy đến nha môn!
Nhất định phải ngăn nhị muội lại, đưa nó về ngay!”
Trong sảnh đường, ai nấy đều bàng hoàng, lo lắng.
Vương Nguyên cũng không dám chần chừ thêm một khắc.
Nhìn theo bóng dáng Vương Nguyên vội vã rời đi, tam phu nhân hai mắt đỏ hoe, muốn nói lại thôi, thần sắc đầy đau khổ giày vò.
Bà vừa sợ Trinh Nghi hành động l* m*ng sẽ khiến tai họa lan rộng, lại vừa cảm kích trước tấm lòng kiên quyết bảo vệ huynh trưởng của nàng.
Đồng thời, đáy lòng tam phu nhân cũng sinh ra chút mong mỏi xa vời… Biết đâu, Trinh Nghi thực sự có thể liều mình mà mở ra một con đường sống?
Thế nhưng, nhìn nét mặt u ám của đám nam nhân trong sảnh, tam phu nhân lại cảm thấy hy vọng kia chẳng qua chỉ là mộng tưởng ngây thơ, mọi nỗi lòng thoáng chốc hóa thành từng giọt lệ tuyệt vọng, ngập ngừng nơi khóe mắt.
“Bình nhật Trinh Nhi vẫn luôn là đứa hiểu chuyện nhất nhà…”
Vương Tích Thụy siết chặt cây trượng trong tay, lẩm bẩm tự nói:
“Chung quy nó vẫn chỉ là một tiểu cô nương chưa trải sự đời, dù có dặn dò tỉ mỉ đi nữa, nó đâu thể thực sự thấu hiểu những lợi hại bên trong…”
Vương Tích Thâm đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tue-thoi-lai-nghi-phi-10/2855211/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.