Kim Lăng thành đối với Trần Ngưng Điền mà nói là một nơi vô cùng đặc biệt, bởi nơi đây có người nàng hằng thương nhớ, cũng lưu giữ biết bao mộng tưởng thuở thiếu thời của nàng.
Trinh Nghi và Trần Ngưng Điền quen biết khi mười một tuổi, mười lăm tuổi chia xa, cùng nhau trải qua những năm tháng tươi đẹp nhất của tuổi trẻ.
Đến nay, sau tám năm, hai người mới được trùng phùng, nước mắt lấn át nụ cười, khóe mắt ầng ậng lệ, vừa chua xót vừa vui mừng khôn xiết.
Trần Ngưng Điền đã thay đổi rất nhiều, từ trong ra ngoài.
Trinh Nghi kéo nàng ngồi xuống chiếc ghế cao bên án thư cạnh cửa sổ, vừa dùng khăn lau nước mắt, vừa chăm chú nhìn người bạn trước mặt, trong đôi mắt đong đầy lệ vẫn ánh lên ý cười, nàng nói:
“Đức Khánh, cớ sao dường như chỉ có một mình ta già đi?
Còn ngươi vẫn y như thuở trước vậy?”
Dung mạo con người dĩ nhiên sẽ đổi thay theo năm tháng, nhưng trong mắt Trần Ngưng Điền, Trinh Nghi vẫn thanh tú linh động như thuở thiếu thời.
Nếu phải nói có gì khác, thì chính là đường nét nay đã thêm phần rõ ràng, phong thái càng thêm thanh thoát.
Nàng như ngọn núi xanh thuở nào, nhưng nay sương mù đã tan, để lộ ra vẻ đẹp chân thực của núi non trước mắt thế gian.
Sương mù tan đi, tất nhiên cũng đồng nghĩa với việc có nhiều người hơn được trông thấy dung nhan ấy.
Trong lúc chuyện trò, vạt váy đoan trang tinh tươm của Trần Ngưng Điền khẽ lay động.
Nàng cúi mắt nhìn xuống, chỉ thấy một con mèo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tue-thoi-lai-nghi-phi-10/2855214/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.