Quýt cảm thấy mình e là khó sống tới trăm tuổi.
Bởi vậy, nó nghĩ, nếu có thể đem Trinh Nghi giao phó cho người như Chiêm Mai, miễn cưỡng cũng có thể yên tâm.
Nhưng Quýt lại lo Chiêm Mai sẽ thay đổi, rốt cuộc người và mèo khác nhau, mèo vĩnh viễn chẳng đổi thay, người thì chưa chắc.
Quýt quyết định phải quan sát kỹ Chiêm Mai, mèo trưởng thành làm việc tự có chương pháp. Đợi tới xuân năm sau, Quýt bắt đầu lặng lẽ, một cách trang trọng, ghi chép nhật ký quan sát Chiêm Mai trong lòng:
Tháng giêng, trong nhà luôn có thân hữu tới bái niên, phần nhiều là văn nhân, họ đều hiếu kỳ với Trinh Nghi. Những người ấy dường như hiểu nàng từng bị oan uổng nơi Kim Lăng, lại ngưỡng mộ tài danh của nàng, còn nói Chiêm Mai đã ở bên tai họ nhắc đến nàng không biết bao nhiêu năm. Trong viện, họ thỉnh giáo nàng về thi từ, Chiêm Mai đứng bên cạnh, luôn mỉm cười.
Tháng hai, Chiêm Mai được nhận một công việc tạm thời ở huyện nha, chép văn thư các loại. Hắn sáng đi sớm, tối về muộn, có phần bận rộn, nhưng lần nào về cũng mang theo chút đồ ăn nhỏ bên ngoài, người mèo đều có phần.
Tháng ba, Chiêm Mai đưa Trinh Nghi trở lại Kim Lăng, bà vú Trác đã già yếu, nàng tiễn bà đoạn cuối. Chiêm Mai hết mực an ủi. Khi trở về Tuyên Thành, hắn lại đặc biệt đưa nàng ghé qua lần nữa cố trạch ở Thiên Trường, nơi vẫn còn dấu vết cuộc sống của nàng cùng bà vú Trác. May thay Hàn gia gia vẫn còn, chỉ là lời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tue-thoi-lai-nghi-phi-10/2855224/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.