8 giờ tối tại bộ phận dọn dẹp.
Những người đã từng đến xưởng chế tạo giấc mơ bắt đầu ngáp.
Rõ ràng mấy phút trước bọn họ còn rất phấn chấn, không hề buồn ngủ. Mà cũng rõ ràng đây không phải thời gian nghỉ ngơi thông thường của họ, nhưng một khi cơn buồn ngủ ập đến thì không tài nào ngăn cản nổi.
Tất cả mọi người đều ở trong một căn phòng riêng biệt. Thực tế, Lý Văn vẫn luôn quan sát tình hình của họ.
Với mỗi người, bộ phận dọn dẹp áp dụng một phương pháp “trị liệu” khác nhau.
Có người thì sử dụng một liều lượng nhỏ adrenalin để k*ch th*ch tinh thần, có người thì được chữa trị bằng năng lực trị liệu, cũng có người chưa làm gì hết…
Nhưng bất luận là k*ch th*ch tinh thần theo góc độ khoa học, hay trị liệu bằng năng lực siêu phàm, kết quả cuối cùng đều giống nhau, đến lúc mệt mỏi rã rời thì vẫn mệt mỏi rã rời.
“Quả nhiên, nằm mơ không tính là bị thương hay bệnh tật, thậm chí cũng không thể coi là nguyền rủa, nó không thuộc về phạm trù “trị liệu”.”
Lý Văn than thở. Anh ta đã sớm dự đoán được kết quả này. Nhưng mà cái gì cần thử nghiệm vẫn phải thử nghiệm, ngộ nhỡ nó có tác dụng thì sao?
Trên thực tế Lý Văn cũng đã tìm được một trường hợp ngoại lệ: Tiểu Uông - người nói rằng bản thân chưa từng đến xưởng chế tạo giấc mơ nhưng lại gặp ác mộng, anh ta không hề mệt mỏi rã rời.
Tên đó tỉnh táo đến nỗi khác biệt hẳn so với những nạn nhân tiềm ẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tui-khong-co-bi-dien-trung-ap-tieu-trinh-trinh/2964839/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.