Giờ đây, lẽ ra anh nên rời khỏi, để cô có không gian riêng tĩnh tâm, như vậy mới lịch sự. Nhưng Kỷ Lâm Dục lại như bị đóng băng, không thể nhúc nhích khỏi chỗ đứng của mình.
Tiếng nấc nghẹn ngào của cô, dường như không muốn phơi bày nỗi đau dưới ánh mắt của mọi người, chỉ biết tìm trốn ẩn náu trong một góc khuất, giấu kín sự yếu mềm của mình, giống như hôm ấy khi cô bị trẹo chân nhưng vẫn nén tiếng lại.
Thật đáng thương.
Âm thanh khóc thầm của cô như một mũi d.a.o đ.â.m vào cổ họng anh, khiến anh cảm thấy nghẹn ngào.
Cánh cửa chống cháy "kẽo kẹt" mở ra, tiếng động chói tai vang lên.
Chúc Tân Nguyệt không biết ai vừa bước vào, theo phản xạ, cô run rẩy và không thể kiềm chế tiếng nấc, vùi đầu sâu hơn vào đầu gối.
Khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại và những bước chân dừng bên cạnh, cô biết mình không nhìn thấy rõ, nhưng linh cảm mách bảo cô rằng đó chính là anh ấy.
Dù kính áp tròng đã rơi từ lâu khiến tầm nhìn của cô mờ mịt, Chúc Tân Nguyệt vẫn nắm chặt khăn giấy ẩm ướt trong tay, không muốn để anh thấy mình trong bộ dạng thê thảm như một đứa trẻ.
Nhưng nỗi sợ hãi trong cô lại cuồn cuộn dâng trào.
Cô đã từng c.h.ế.t một lần. Để vượt qua vòng thử vai và không khiến anh thất vọng, khi đạo diễn yêu cầu cô diễn cảnh đó, cô vô tình nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng trước khi rời bỏ thế giới này.
Cô còn nhiều điều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tui-to-tinh-nham-voi-anh-trai-nam-chinh/1632781/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.