Vân Đóa gọi điện thoại cho mẹ giảng hòa. Muốn dụ dỗ mẹ rất đơn giản, cô nói, “Mẹ đừng tức giận, quên nói cho mẹ, bây giờ con đã có bạn trai rồi.”
Quả nhiên lực chú ý của mẹ Vân bị lệch đi, hỏi liên tiếp như bắn liên thanh, “Có thật không? Cậu ta là người ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Làm công việc gì? Lương tháng bao nhiêu? Lớn lên trông thế nào, vóc dáng có cao không? Có ảnh không?”
Bà hỏi một hơi cả đống lớn vấn đề, trực tiếp khiến cho Vân Đóa hôn mê rồi, “Mẹ…”
Mẹ Vân hơi buồn rầu, “Đóa Đóa, không phải vì để cho mẹ yên tâm mới tùy tiện tìm một bạn trai chứ? Con không phải dùng cách này.”
“Mẹ… Mẹ muốn đến đâu…” Vân Đóa động não thuyết phục mẹ, “Con gửi hình anh ấy qua mẹ tự mình nhìn.”
“Được!”
Vân Đóa tìm một Đường Nhất Bạch đẹp trai gửi cho mẹ, ngay sau đó cô nhận được điện thoại của mẹ.
Mẹ gầm thét ở đầu điện thoại bên kia, “Đây là Đường Nhất Bạch! Mẹ nhớ cậu ta, lần trước con còn nói thích cậu ta, hình như người ta là ngôi sao lớn, quán quân! Con nói là bạn trai con thì chính là bạn trai con? Con cho rằng mẹ ngốc sao? Khi phỏng vấn chính cậu ta nói cậu ta không có bạn gái.”
“Mẹ, anh ấy đúng là bạn trai con. Bài phỏng vấn đó đã lỗi thời.”
Giọng mẹ Vân lại trở nên vô cùng lo lắng rồi, “Đóa Đóa, nếu không con đi tới bác sỹ tâm lý? Nhỡ đâu…” Lỡ như là chứng vọng tưởng thì làm thế nào chứ!
Vân Đóa bất đắc dĩ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tung-doa-bot-song/520945/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.