Tống Vĩnh Kỳ không nói gì, chỉ đứng dậy rời đi, như không nghe thấy lời nói chính nghĩa của ông ta.
Sau khi y rời đi, quần thần lặng lẽ lùi ra, chỉ có Lương Khuê đứng chính giữa triều đường, vẫn là bộ dáng lương thần.
Chung Phục Viễn chậm rãi đi tới trước mặt ông ta, anh ta cười nhìn ông ta, khẽ nói một câu: “Lương đại nhân thật can đảm, Chung mỗ bái phục.”
“Tất cả những điều lão thần nói, tất cả yêu cầu của lão thần đều là vì hoàng thượng, điểm này không thể nghi ngờ.” Lương Khuê nhìn hậu duệ tướng quân không chút công trạng nào trên triều đường này, miệng đầy trào phúng.
Lại không nghĩ tới ý trào phúng bên khóe môi Chung Phục Viễn càng nồng, anh ta nhìn Lương Khuê, khẽ nói: “Ông rốt cuộc là vì ai thì ai nấy trên triều đường đều trong lòng hiểu rõ.”
“Tất cả mọi người trên triều đường ai mà không có yêu cầu của chính mình, ta không làm gì sai, hơn nữa, ép Ôn Yến chết đổi lấy sự sống cho toàn Đại Lương, điều này đối với ai cũng là lựa chọn tốt nhất.” Lương Khuê cất cao giọng nói, đây là đạo lý ai cũng rõ ràng, chỉ là hoàng thượng không chịu thừa nhận, đám người vây quanh Ôn Yến này cũng không chịu thừa nhận mà thôi.
Chỉ là, sự thực chính là sự thực, không thể đo lường tiêu chuẩn bằng sự thừa nhận của họ.
“Lương đại nhân hình như đã quên mất Phi Long Môn mặc dù trung thành với hoàng thượng, lại là sự tồn tại uy hiếp tới hoàng quyền, nếu không ban đầu các ông cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tung-hoanh-co-dai/2115507/chuong-550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.