Trêи con đường mòn nông thôn bình yên, chỉ có hai người Tống Du Liệt và Trương Thuần Tình.
Ánh mắt anh rơi trêи khuôn mặt cô, ánh mắt trong veo.
Từ tốn nói: "món đồ không chân thành và mang theo mục đích vứt đi không có gì đáng tiếc cả."
Món đồ không chân thành và mang theo mục đích vứt đi không có gì là đáng tiếc ư? Có phải là....nói đến bó hoa bị ném xuống dòng nước kia không? Nếu đúng là như vậy, có phải những lời anh nói trong đấu trường cũng không phải là thật lòng, có mang theo mục đích không?
Gương mặt phản chiếu trong con ngươi anh dần dần trở nên trắng bệch.
Lúc nhận bó hoa từ tay anh, cô còn tưởng mình đang mơ, thì ra là như vậy, tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, vừa nói với cô những lời như thế, còn đột nhiên tặng hoa cho cô.
Khi đó cô ta còn tưởng....hốc mắt đỏ ửng của mình đã rơi vào ánh mắt, đáy lòng của anh.
Xem ra, là cô tự đa tình rồi.
Nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến không rời khỏi bó hoa đang bị dòng nước cuốn lênh đênh kia.
"Trương Thuần Tình."
Đờ đẫn trả lời.
"Ở đây đợi tôi."
"Được." Ánh mắt vẫn không rời khỏi bó hoa kia, rất nhanh, nó bị dòng nước cuốn trôi đi xa, biến mất khỏi tầm mắt cô.
Nhưng một bóng người cao lớn lại đứng chắn trước tầm mắt cô, Tống Du Liệt đang làm gì thế?
Bước chân Tống Du Liệt đang chuyển động, ánh mắt kiếm tìm, tay cũng không rảnh rang, ngắt bó hoa đỏ thắm, rồi tiếp đến là hoa tím, hoa xanh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tung-thay-song-than-nhung-chua-tung-thay-nu-cuoi-cua-em/1618811/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.