Giữa ngợp trời hoa bay, Xi Vưu một thân áo đỏ như máu đang đứng giữa rừng đào bên dưới tế đài, lặng lẽ đợi nàng, tựa hồ một ngọn núi sừng sững, mãi mãi không bao giờ thay đổi, trước kia là thế, bây giờ cũng thế, sau này vẫn như thế.
[1] Trích trong bài Thoái tướng thi của Tào Hàn. (ND)
Xi Vưu dẫn quân Tây tiến, liên tiếp phá châu kì, vượt qua Hắc hà, đánh thẳng đến Đôn Vật sơn. Đôn Vật sơn là bức bình phong cuối cùng của Hiên Viên, mắt thấy Hiên Viên mất nước chỉ còn là sớm muộn, bách tính trong Hiên Viên thành lại bắt đầu khăn gói chuẩn bị chạy nạn, tướng sĩ cũng nháo nhác cả lên.
Hiên Viên Bạt lâm nguy thụ mệnh, lĩnh binh xuất chinh khiến tướng sĩ xôn xao bàn luận, quần thần nhao nhao phản đối, ngay cả Tượng Võng và Ly Chu cũng vì thế mà toát mồ hôi hột, chẳng hiểu sao Hoàng Đế và Tri Mạt lại khăng khăng ủng hộ Hiên Viên Bạt.
Hoàng Đế chuẩn bị cho Hiên Viên Bạt một bộ áo giáp tốt nhất, được cải tạo từ hai bộ giáp của ông và Luy Tổ, ánh vàng ánh bạc hòa lẫn vào nhau, “Con mặc áo giáp lên đi, dùng uy nghiêm của mình mà chấn nhiếp tướng sĩ và kẻ địch!”
Tang tảng sáng, tướng sĩ đã đứng đông nghịt bên dưới Hiên Viên thành, trật tự đợi lệnh chủ tướng.
Nhìn Hiên Viên Bạt vận khôi giáp bước lên đài, Tri Mạt vẫn thấy thấp thỏm không yên, liệu cô gái này có làm được như cha mẹ mình chăng? Cô có thể cứu vãn nổi Hiên Viên quốc mà cha mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tung-the-uoc/1707080/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.